
Anh đi đi
Chơi vơi
để mặc đó
sau rèm
cho em
Em lạc lõng…
Gói chơi vơi trong khuôn hình trong suốt,
vuốt thật nhẹ, tránh rơi mất tình anh
Chợt nhận ra-tình này quá mong manh
Chỉ như bụi, như cát – cay cay nơi khóe mắt
Anh đi đi
nhớ thương
để mặc đó…
Bên thềm
Cho em
Em sẽ cố
Tung tất cả nổi niềm vào trận mưa tầm tã
Để mệt lả trong ngàn giọt mỏng xanh
Và biết mình chưa từng thể song hành
Chỉ như gió – làm rối đôi làn tóc
Anh đi đi
Và xin đừng dừng lại
Để mặc đó, tất cả lại cho em
Bao yêu thương, trống vắng lẫn muộn phiền
Em cần giữ để một mình đi tiếp…
Leave a Reply