
Ta gặp em từ ngàn năm trước
Mộng mị bao mùa lước khước sang
Giật mình ngược gió, sóng lang thang
Em chìm đắm những, tình tang duyên đò
Em thôi một dạo câu hò
Đường xa dịu vợi, tơ lòng vò nhau
Đến vội đi vàng, tận nơi đâu?
Em cười, rơi nắng, làm đau buổi chiều
Em bỏ lại tôi những tiêu điều
Xoay qua xoay lại, tránh nhiều xót xa…
Phải đâu lạc bước quê nhà?
Ngàn năm duyên nợ, muốn em, bồi hồi.
Gởi Em!
Người Rất Riêng…
Bài thơ này buồn mà hay!
E rất thích nhé!
Tiện thể chị có thể cho e địa chỉ facebook không ạ?
Em cám ơn ạ!
Cảm ơn em:D!
FB của chị như bên dưới em nhé! Rất vui được biết em.
https://www.facebook.com/thuytrang.tran3